NKT #35 | Giá trị của thất bại
Mỗi lần ngã xuống, hãy tự đứng lên, phủi mông và tiếp tục đi tiếp
Hello cả nhà!
Lại thêm một tuần yên bình trôi qua với tôi. Đầu tuần có một ngày nghỉ lễ tôi với bạn bè tranh thủ đạp xe lòng vòng Coney Island rồi ra Sentosa ngắm hoàng hôn. Ngay sau hôm đó thì Singapore siết chặt giãn cách xã hội vì số ca nhiễm tăng cao nên tôi cũng có chút lười biếng, chỉ ở nhà làm việc và đọc sách.
Tuần rồi tôi khá thích thú khi phát hiện ra Wesley Verhoeve (@wesley) và đã dành nhiều thời gian để đọc Process—blog của anh viết về nghệ thuật chụp ảnh. Ít có ai chia sẻ đến cùng tận về bố cục, kỹ thuật và suy nghĩ trước khi tác nghiệp, đặc biệt là chụp phim nên tôi mê ghê lắm!
ý tưởng lớn của tuần:
Giá trị của thất bại
Điều gì bạn nghĩ đến đầu tiên khi nghe 2 chữ “thất bại”? Một danh sách dài những cụm từ tiêu cực? Đó là bởi vì xã hội chúng ta sống nhìn sự thất bại là một kết quả tiêu cực và thật khó chấp nhận nếu chúng ta nói rằng thất bại là một việc tốt. Chúng ta dày vò bản thân mỗi khi chúng ta vấp ngã. Bao nhiêu lần bạn tự thấy thất bại là cơ hội để học hỏi và vươn lên?
Trong chúng ta, không ai là hoàn hảo. Là con người, chúng ta luôn phải thất bại - và chẳng có gì là to tát cả. Để đi được chúng ta phải vấp ngã đúng không. Mỗi lần ngã xuống, hãy tự đứng lên, phủi mông và tiếp tục đi tiếp.
Như Michael Jordan đã từng nói:
Tôi đã từng quăng hụt bóng hơn 9,000 lần trong suốt sự nghiệp. Tôi thua gần 300 trận đấu. 26 lần tôi được trao nhiệm vụ treo quả cuối cùng vào lưới nhưng thất bại. Tôi vấp ngã hết lần này đến lần khác trong suốt sự nghiệp của mình. Và đó là lý do tôi thành công.
điều thú vị trong tuần:
// video
Nghệ thuật ăn bằng tay ở Ấn Độ
5 phút | India: The art of eating with your hands \ BBC Reel
Nguời Ấn luôn ăn bằng tay. “Ăn bằng dao và nĩa chỉ được du nhập từ tầng lớp quý tộc Anh” . Với nhiều người, ăn bằng tay có một chút “mất vệ sinh” nhưng bạn không biết rằng sử dụng tay đòi hỏi kỹ thuật, sự sáng tạo, và cả sự khéo léo hơn cả việc sử dụng dao nĩa. Với người Ấn, ăn bằng tay là thể hiện sự tôn trọng dành cho thức ăn. “Cách bạn ăn cũng quan trọng không kém việc bạn chọn gì để ăn.”
» Xem video
// bài viết
52 điều tôi học được năm 2020
7 phút | 52 things I learned in 2020 \ Medium | Tom Whitwell
Nhà báo Tom Whitwell liệt kê 52 phát hiện thú vị và lạ lùng anh đã tìm được năm 2020. 3 điều tôi đặc biệt cảm thấy đáng suy nghĩ đó là:
Ở Trung Quốc, biểu tượng “🙂” không có nghĩa là vui vẻ, nó mang nghĩa “mỉa mai với thái độ đáng ghét”. Nếu muốn sử dụng đúng, hãy dùng: 😄😀😃
Nhà nghiên cứu ở trường đại học Emory ở Atlanta cho rằng nếu mức lương trung bình ở Mỹ tăng $1 thì họ có thể tránh được 27,550 vụ tự tử từ năm 1990
Nhân vật chính trong 10 cuốn sách bán chạy nhất thập kỷ đều là nữ
» Đọc bài viết
// bài viết
4 bí quyết viết từ lá thư gửi cổ đông của Warren Buffet
4 phút | 4 important writing tips from Warren Buffet’s letter to shareholders \ Ann Handley
Khi chúng ta đều chỉ chăm chăm nhìn vào những lời khuyên về đầu tư, thì Ann Handley đặc biệt chú ý đến kỹ năng viết của Warren Buffet trong lá thư thường niên ông gửi cổ đông. Trong lá thư, Warren cho thấy kỹ năng lôi kéo sự chú ý của độc giả, biến những điều khó hiểu phức tạp trở nên đơn giản vô cùng, và làm cho người đọc cảm thấy được tôn trọng. Warren Buffet không chỉ là bậc thầy trong giới tài chính mà còn cả trong khả năng truyền đạt trên từng con chữ!
» Đọc bài viết
// sách
Hướng dẫn của nhà sư về dọn dẹp nhà cửa và tâm hồn
A Monk’s Guide to a Clean House and Mind \ Shoukei Matsumoto
Sự gột rửa chính là sự khai sáng. Trong cuốn sách này, bạn sẽ được hiểu thêm về phương pháp thiền giúp bạn không chỉ lau dọn nhà cửa, mà còn cả tâm hồn bạn. Sống sạch, sống nhẹ nhàng, sống vui vẻ. Trong chương đầu, tôi khá thích một đoạn nói về “rác”:
Rác là những thứ đã cũ kỹ, bám bụi, không còn dùng được, hết hữu dụng, không cần thiết, v.v… Chẳng có thứ gì sinh ra là rác, chúng chỉ biến thành rác khi bị coi là rác.
— Shoukei Matsumoto
» Mua sách (sách chưa có bản tiếng Việt)
// trích dẫn
Isidor Isaac Rabi về việc đặt câu hỏi
Nhà vật lý học Isidor Issac Rabi đã từ nói về người mẹ của mình như thế này:
Mẹ tôi là người giúp tôi trở thành nhà khoa học. Người mẹ Do Thái nào ở Brooklyn đều hỏi con mình mỗi khi tan học: ’Nói cho mẹ biết hôm nay con học được gì?’
Nhưng mẹ tôi không như thế.
Mẹ tôi hỏi tôi: ‘Izzy, hôm nay con có đặt câu hỏi không?'
Đó là sự khác biệt—việc đặt câu hỏi và đặt câu hỏi đúng—giúp tôi trở thành nhà khoa học.
câu hỏi dành cho bạn:
Lần cuối cùng bạn thất bại là khi nào và bạn đã học được gì từ điều đó?
Hẹn gặp lại vào Chủ nhật tới!
Chào thân ái và quyết thắng,
Jas
thank you for the kind words :)